sủng trong lòng bàn tay

* ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH Chương 2: Phó Cửu thay đổi, rất tàn khốc (Truyện ngôn tình) * ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH Chương 1: Nữ vương hacker trở thành học sinh cao trung (Truyện ngôn tình) Mạt thế trọng sinh: Quân thiếu lòng bàn tay sủng . visibility 1899672 star 1355 17. Hán Việt: Mạt thế trọng sinh: Quân thiếu đích chưởng tâm sủng. Tác giả: Y Nhân Vi Hoa. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: 601. Chương 601 cuối cùng đại kết cục. Thời gian đổi mới: 08-05-2018. Cảm Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Mạt thế trọng sinh: Quân thiếu sủng trong lòng bàn tay! Thu Gọn Khung. Chương Mới Nhất Mạt thế trọng sinh: Quân thiếu sủng trong lòng bàn tay. Lột xác 1. Ch.8. Phản bội 2. Ch.7. Phản bội 1. Ch.6. Hồi ức 2. Ch.5. Trong lòng cô buồn bực khó chịu, dường như có một thứ gì đó đè trước ngực. Sau bữa tối, Ninh Uyển đưa anh xuống lầu. Trong hành lang chật hẹp, tiếng bước chân đặc biệt lớn, từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng người khác. Giọng của Ninh Uyển như bị nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Nhiều người chúc mừng, khen là "bàn tay vàng trong làng bấm biển số". Chiều 14-7, Công an xã Đại Quang, huyện Đại Lộc cho biết thông tin trên. Theo đó, sáng cùng ngày, công an xã triển khai làm thủ tục giấy tờ xe môtô và triển khai bấm biển số. Mua bán liền kề, biệt thự đơn lập, song lập, villa Thành Phố Vũng Tàu, Bà Rịa-Vũng Tàu . Bán căn biệt thự 1 trệt 2 lầu đường Lạc Long Quân hướng tây nam p2 Hiện trạng: Biệt thự có hồ bơi và sân vườn. Có 5 phòng ngủ, Gara ô tô đậu được 2 xe. Vị trí: biệt thự nằm trong khu biệt thự Lạc Long Quân, gần ryszystluble1989. Bìa và banner do bạn Mộc Cameo design, cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn Tình Ngốc đã giúp liên hệ nha. Bìa do bạn Bạch Bách Bon B3 design. Cám ơn bạn rất nhiều. Tác giả Bạc Yên Tình trạng Hoàn thành 159 chương + 2 phiên ngoại Thể loại truyện cổ đại + xuyên không Convert wikidich Editor Masha ====================== Văn án Hạ Sơ Lam, nữ nhi ở Thiệu Hưng nhan sắc như buổi sớm mùa xuân, dáng người yểu điệu, mỹ danh lan xa ở Giang Nam. Trong triều không ít quan to hiển quý mong muốn nạp nàng vào trong phòng. Tể tướng Cố Hành Giản quyền khuynh triều dã, đầy bụng kinh luân, tự cao thanh quý. Độc thân nhiều năm, cũng không gần nữ sắc. Cơ duyên xảo hợp, yêu thương nữ nhi Hạ gia, thể xác và tinh thần trầm luân. Đô thành đồn đãi Cố tướng hao hết tâm tư cưới nữ nhi nhà thương hộ, sủng như trân bảo. ====================== Review từ Hội nhiều chữ ====================== Review bởi Mẹ Cherry —– Là tớ, lại là tớ đây, tớ lại ngoi lên zì viu tiếp đây. Mấy hôm toàn xuyên sách, xuyên nhanh, hiện đại blah blah, hôm nay quay về với thể loại tớ thích nhất nhé Cổ đại + xuyên không. ✨ Hạ Sơ Lam – con gái cả của Hạ gia ở Thiệu Hưng, ba năm trước, cô gái nhỏ ấy sa vào mối tình đầu với thế tử Anh Quốc công, Quốc công phu nhân biết được bèn hạ nhục nàng bằng cách muốn nạp nàng làm thiếp cho thế tử. Cha mẹ nàng không đồng ý – Thà làm thê người nghèo cũng không làm thiếp nhà giàu – Nhưng cũng vì thế mà nàng thắt cổ tự tử, vì cô gái ngây thơ ấy chỉ nghĩ rằng Chỉ cần bên chàng là đủ. Lúc này cũng là lúc nữ chính của chúng ta xuyên không đến. Câu chuyện bắt đầu vào ba năm sau, khi nữ chính đã trở thành gia chủ của Hạ gia, một tay chống đỡ cả Hạ gia lên sau khi cha đột ngột qua đời trong một lần buôn hàng trên biển. Trong cơ thể của Hạ Sơ Lam lúc này không còn là cô gái ngây thơ sẵn sàng chết vì tình kia nữa, mà là một Hạ Sơ Lam lạnh lùng, bản lĩnh, kiếp trước từng dựa vào bản thân mình để đứng vững nơi đất khách quê người. Kể từ đây, nàng giống như một con bươm bướm vừa thoát khỏi lớp kén của mình, xòe đôi cánh rực rỡ sắc màu khiến ai ai cũng phải nhìn bằng đôi mắt khác. Nếu bạn thuộc tuýp đọc xuyên không và mong chờ nữ chính xuyên không đưa kiến thức hiện đại về cải tạo quá khứ, thì hãy nhấn nút back ra khỏi truyện này. Tốt nhất hãy đọc truyện này như một truyện cổ đại bình thường, chỉ khác là, nữ chính dám yêu, dám hận, dám bày tỏ tình cảm chân thật của mình. ✨ Nam chính – Cố Hành Giản – vị Tể tướng nắm quyền hành chỉ dưới một người mà trên vạn người, được coi là truyền kỳ nghìn năm có một với học vấn, trí thông minh và tài năng của mình. Hắn thà phải đi đường vòng, phải vất vả, trắc trở thêm vài năm để bước lên địa vị đó, chứ quyết không cúi đầu làm rể Mạc phó tướng, dù biết nếu làm như vậy con đường làm quan của hắn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều. Nam chính xuất hiện với hình ảnh một vị tiên sinh đã đứng tuổi, ít nói, lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng lần tràng hạt trên cổ tay. Hắn cho rằng cả đời này có lẽ mình cũng sẽ không lấy vợ, không con cái, sống như một hòa thượng. Hắn bài xích tất cả những cô gái đến gần hắn, vì hắn biết, họ chỉ nhìn vào cái chức vị Tể tướng của hắn mà thôi. Cho đến khi hắn gặp nàng. Nếu hắn lập gia đình đúng tuổi, có lẽ hắn cũng có cô con gái bằng tuổi nàng rồi. Nàng xứng đáng với những thanh niên tuấn tú tràn ngập sức sống hơn là một kẻ sống nhạt nhẽo thanh tịnh chẳng khác gì hòa thượng, lại vô số kẻ thù, không biết sẽ chết lúc nào như hắn. Chính vì thế, hắn cố rời xa nàng, cố tình nói dối để từ chối nàng. Nhưng cuối cùng lại không kìm lòng được khi nghe nói có người đến cầu hôn với nàng… ✨ Thôi không spoil nữa, nói nữa thì hết cả hay. Nói chung, nữ chính trong truyện rất ghi điểm, vì cô ấy hòa nhập vào chính xã hội mà cô ấy đang sống. Cô ấy nhận thức rõ được sự chênh lệch giai cấp, nhưng không vì thế mà muốn trèo cao, ngược lại, cô ấy muốn thay đổi số phận và cái nhìn của những người khác bằng chính bản lĩnh của mình. Đến cuồi cùng, khi thân phận thực sự của cô ấy được hé mở, thì tất cả những kẻ đã từng khinh bỉ cô ấy chỉ vì cô ấy là “Con gái thương nhân” đều muốn đập đầu ân hận vì đã bỏ lỡ một báu vật mà không biết. Nam chính hơn nữ chính tầm 15-17 tuổi, ở thời cổ đại có thể coi như hai vai vế khác biệt. Nam chính chỉ kém mẹ nữ chính vài tuổi. Nên lúc nào hắn cũng suy nghĩ “Nàng xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế.” Và nam chính thực sự rất sủng ái nữ chính. Cũng có lúc hắn ghen, ghen với quá khứ của nàng. Nhưng rất may là không có sự hiểu lầm nào quá đáng tiếc. Và tuyệt đối không hề có xô máu chó nào cả. ✨Tất cả nội dung chỉ tập trung ở cái tên của truyện đặt trong lòng bàn tay để yêu thương, chiều chuộng. “Nàng cứ tưởng hắn là một Tể tướng lạnh lùng thanh tịnh như hòa thượng, ai ngờ lúc lên giường lại…….” Vầng, điểm cộng của truyện đấy ạ. Nam chính “tu” hơn 30 năm để dành chờ nữ chính. Nên là… Các bạn biết mà. “Lão nam nhân” ghê gớm lắm, không phải dạng vừa đâu. —– Link —– NhạcDao ====================== Pass ====================== Mục Lục Chương 1………………..Chương 2………………..Chương 3………………..Chương 4 Chương 5………………..Chương 6………………..Chương 7………………..Chương 8 Chương 9………………..Chương 10………………..Chương 11………………..Chương 12 Chương 13………………..Chương 14………………..Chương 15………………..Chương 16 Chương 17………………..Chương 18………………..Chương 19………………..Chương 20 Chương 21………………..Chương 22………………..Chương 23………………..Chương 24 Chương 25………………..Chương 26………………..Chương 27………………..Chương 28 Chương 29………………..Chương 30………………..Chương 31………………..Chương 32 Chương 33………………..Chương 34………………..Chương 35………………..Chương 36 Chương 37………………..Chương 38………………..Chương 39………………..Chương 40 Chương 41………………..Chương 42………………..Chương 43………………..Chương 44 Chương 45………………..Chương 46………………..Chương 47………………..Chương 48 Chương 49………………..Chương 50………………..Chương 51………………..Chương 52 Chương 53………………..Chương 54………………..Chương 55………………..Chương 56 Chương 57………………..Chương 58………………..Chương 59………………..Chương 60 Chương 61………………..Chương 62………………..Chương 63………………..Chương 64 Chương 65………………..Chương 66………………..Chương 67………………..Chương 68 Chương 69………………..Chương 70………………..Chương 71………………..Chương 72 Chương 73………………..Chương 74………………..Chương 75………………..Chương 76 Chương 77………………..Chương 78………………..Chương 79………………..Chương 80 Chương 81………………..Chương 82………………..Chương 83………………..Chương 84 Chương 85………………..Chương 86………………..Chương 87………………..Chương 88 Chương 89………………..Chương 90………………..Chương 91………………..Chương 92 Chương 93………………..Chương 94………………..Chương 95………………..Chương 96 Chương 97………………..Chương 98………………..Chương 99……………….Chương 100 Chương 101……………..Chương 102……………..Chương 103……………..Chương 104 Chương 105……………..Chương 106……………..Chương 107……………..Chương 108 Chương 109……………..Chương 110……………..Chương 111……………..Chương 112 Chương 113……………..Chương 114……………..Chương 115……………..Chương 116 Chương 117……………..Chương 118……………..Chương 119……………..Chương 120 Chương 121……………..Chương 122……………..Chương 123……………..Chương 124 Chương 125……………..Chương 126……………..Chương 127……………..Chương 128 Chương 129……………..Chương 130……………..Chương 131……………..Chương 132 Chương 133……………..Chương 134……………..Chương 135……………..Chương 136 Chương 137……………..Chương 138……………..Chương 139……………..Chương 140 Chương 141……………..Chương 142……………..Chương 143……………..Chương 144 Chương 145……………..Chương 146……………..Chương 147……………..Chương 148 Chương 149……………..Chương 150……………..Chương 151……………..Chương 152 Chương 153……………..Chương 154……………..Chương 155……………..Chương 156 Chương 157……………..Chương 158……………..Chương 159……………..Chương 160 Chương 161 Hoàn Toàn Văn Do thời tiết nắng nóng Thời tiết nắng nóng có thể khiến cho các mạch máu trong cơ thể giãn nở. Đây là một cơ chế tự nhiên giúp điều chỉnh thân nhiệt khi nhiệt độ không khí quá cao. Khi mạch máu giãn ra, một lượng chất lỏng có thể di chuyển và tích tụ trong các mô ở tay, gây ra hiện tượng bị phù tay. Tình trạng này có thể tự hết sau khi cơ thể thích nghi với thời tiết khắc nghiệt. Bên cạnh đó, bạn cũng có thể giảm sưng tay bằng cách ngâm tay vào nước mát hoặc cởi bỏ trang sức, đồng hồ đeo tay để chất lỏng lưu thông dễ dàng hơn. Sưng tay sau khi tập thể dục, thể thao Luyện tập thể dục, thể thao cũng có thể khiến cho các mạch máu giãn nở, khiến tay tự nhiên bị sưng lên. Để hạn chế tình trạng này, bạn nên mặc quần áo thoải mái, uống nhiều nước trước và sau khi tập để giúp cơ thể mát mẻ hơn. Sưng tay khi mang thai Rất nhiều phụ nữ bị sưng tay chân trong quá trình mang thai. Vì vậy, thai phụ nên mặc các loại trang phục thoải mái, thường xuyên đi lại, vận động nhẹ nhàng để giảm thiểu tình trạng sưng phù tay chân. Tay chân sưng phù là bệnh gì? Phụ nữ mang thai còn có nguy cơ bị sưng phù do tiền sản giật. Đây là tình trạng huyết áp tăng cao trong thai kỳ dẫn đến rối loạn chức năng các cơ quan khác. Tiền sản giật có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của cả mẹ và bé. Do đó, thai phụ cần liên hệ ngay với bác sĩ nếu sưng tay đi kèm với các triệu chứng sau Đau bụng Đau đầu dữ dội Thay đổi tầm nhìn, nhìn mờ hoặc nhạy cảm với ánh sáng Đi tiểu ít hoặc không thể đi tiểu Có máu trong nước tiểu Chóng mặt Nôn và buồn nôn Khó thở. Ăn quá nhiều muối Bạn có thể thấy tay bị sưng lên sau khi ăn một bữa ăn với nhiều món mặn. Khi ăn quá nhiều muối, cơ thể sẽ trữ nước lại để cân bằng tỷ lệ muối – nước trong cơ thể, gây ra sưng phù nhẹ. Thông thường, tình trạng sưng tay do nguyên nhân này có thể tự khỏi sau một vài ngày. Tuy nhiên, bạn vẫn nên chủ động cắt giảm lượng muối trong chế độ ăn để phòng tránh sưng phù tái phát và các bệnh lý khác như cao huyết áp, bệnh tim và bệnh thận. Sưng tay do ung thư Tay chân bị sưng phù là bệnh gì? Một số loại bệnh ung thư và phương pháp điều trị ung thư có thể khiến cơ thể bị phù nề. Vị trí bị phù thường là ở bàn tay, bàn chân, mắt cá chân, đùi và mặt. Tình trạng này cần được theo dõi cẩn thận, nhất là khi nó đi kèm với các triệu chứng như Thở hụt hơi Nhịp tim không đều Đi tiểu ít hơn bình thường Sưng phù lan rộng sang cánh tay hoặc chân. Các bệnh về thận Chân tay phù là bệnh gì? Đó có thể là dấu hiệu cảnh báo các vấn đề về thận. Thận có chức năng lọc máu và các chất cặn bã, giúp đào thải độc tố ra khỏi cơ thể. Do đó, khi hoạt động của thận bị ảnh hưởng, chất lỏng có thể tích tụ bên trong các mô, dẫn đến hiện tượng sưng phù tay chân. Bên cạnh đó, các bệnh về thận còn gây ra các vấn đề như cholesterol cao, huyết áp cao, tiểu ra máu. Sưng tay do viêm khớp Viêm khớp có thể ảnh hưởng đến nhiều vị trí trên cơ thể, bao gồm ngón tay và cổ tay. Khi bị viêm khớp, đầu ngón tay bị sưng phù và cổ tay cũng sẽ đỏ lên, sưng nóng và tê cứng. Các triệu chứng của viêm khớp thường có xu hướng nghiêm trọng hơn vào buổi sáng. Do đó, người bệnh có thể dễ dàng nhận biết căn bệnh này thông qua các biểu hiện sau Cảm giác tê cứng khớp ở bàn tay trong một vài giờ sau khi thức dậy vào buổi sáng Sưng tay kéo dài trên 3 ngày Tình trạng sưng xảy ra thường xuyên, từ 3 lần/tháng trở lên Sưng tay do phù mạch mề đay Khi tiếp xúc với chất gây dị ứng, cơ thể sẽ giải phóng histamine và các hóa chất khác vào máu. Điều này có thể gây ra hiện tượng sưng phù dưới da còn gọi là phù mạch mề đay. Các triệu chứng có thể xuất hiện một cách đột ngột và ảnh hưởng đến nhiều vị trí trên cơ thể, từ tay, chân, mắt, môi đến cổ họng. Các triệu chứng phổ biến của phù mạch mề đay bao gồm Xuất hiện các điểm sưng trên cơ thể Da có vẻ bình thường, không bị phát ban đỏ Có cảm giác đau hoặc nóng ở vùng da bị ảnh hưởng Phù nề quanh mắt và miệng Sưng tay do phù mạch mề đay thường tự biến mất mà không cần điều trị. Tuy nhiên, trong trường hợp sưng phù nặng, đặc biệt là ở cổ họng, lưỡi gây khó thở, bạn cần đến bệnh viện để kiểm tra ngay lập tức. Sưng tay do phù mạch bạch huyết Phù mạch bạch huyết là tình trạng tích tụ dịch bất thường trong mô mềm do hệ bạch huyết bị tắc nghẽn, tổn thương hoặc phát triển không bình thường. Khi mạch bạch huyết bị phù nề, ngón tay, ngón chân, cánh tay và chân cũng có thể bị sưng theo. Phù bạch huyết xuất hiện phổ biến ở những người từng làm phẫu thuật hoặc xạ trị ung thư vú. Tình trạng này được gọi là phù bạch huyết thứ cấp. Ngoài ra, một số ít người sinh ra đã có hệ bạch huyết bất thường, gây ra tình trạng phù bạch huyết nguyên phát. Ngoài gây sưng bàn tay, phù bạch huyết còn có các triệu chứng sau Cảm giác đau ở cánh tay hoặc bàn tay Khó vận động tay Tê nhức cánh tay hoặc bàn tay Da cánh tay có hiện tượng căng bóng và phù nề Hiện nay, y học vẫn chưa tìm ra phương pháp điều trị đặc hiệu cho bệnh phù bạch huyết. Tuy nhiên, tình trạng này có thể được cải thiện nhờ phương pháp xoa bóp. Các biện pháp khắc phục tại nhà Bị sưng tay phải làm sao? Trong trường hợp nhẹ, bạn có thể khắc phục tình trạng này bằng các biện pháp đơn giản sau đây Ngâm tay trong nước ấm hoặc nước mát. Nước ấm sẽ giúp thư giãn các cơ và tăng lưu thông máu. Trong khi đó, nước mát sẽ giúp điều hòa thân nhiệt và giảm sưng trong thời tiết nóng. Giảm lượng muối trong chế độ ăn uống hàng ngày về mức phù hợp Hạn chế ăn thức ăn nhanh, thực phẩm đóng hộp, tăng cường tiêu thụ trái cây, rau quả tươi Vận động thường xuyên, không ngồi hay nằm một chỗ trong thời gian quá lâu Luyện tập các bài tập vận động đơn giản dành cho tay Uống nhiều nước Điều trị các vấn đề sức khoẻ gây sưng, phù nề tay, chẳng hạn như bệnh thận, viêm khớp, phù mạch, phù bạch huyết, ung thư… Sưng tay không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống, sinh hoạt mà còn khiến người bệnh khó chịu và lo lắng. Trong trường hợp các biện pháp khắc phục tại nhà không mang lại hiệu quả, bạn nên đến bệnh viện để được thăm khám và điều trị. Thương đội rời khỏi đô thành đi thẳng một đường về hướng tây, ven đường dần dần thay đổi từ thành trì phồn hoa đến ruộng đất và nhà cửa ở nông thôn. Chạng vạng bọn họ đến một thành trấn nhỏ, bởi vì nhân số thương đội đông đảo, đại đa số người hạ trại qua đêm ngoài thành, Lý Thông theo lệ thường theo mấy tùy tùng, cùng Cố Hành Giản đến khách xá ở trấn trên ở. Vốn dĩ Lý Thông muốn toàn bộ người cắm trại, nhưng suy xét sau này càng ngày càng ít thành trấn dọc đường, vẫn nên để đám người Cố Hành Giản ở thoải mái một chút. Trấn trên chỉ có một khách xá, cũng may phòng cho khách đều trống. Lý Thông đi vào hỏi qua chưởng quầy, đi ra nói với Sùng Minh “Có thể vào ở, gọi lão gia nhà ngươi đi xuống đi.” Sùng Minh quay đầu lại nói một tiếng với người trong xe ngựa, Cố Hành Giản vỗ vỗ lưng Hạ Sơ Lam, nhẹ giọng nói “Lam Lam, đến rồi.” Hạ Sơ Lam mơ mơ màng màng mở to mắt, không biết từ lúc nào bên ngoài trời đã tối rồi, mà nàng đang nằm trên đùi Cố Hành Giản Nàng vội vàng ngồi dậy, thấy Cố Hành Giản yên lặng nhéo nhéo chân, đỏ mặt nói “Ta có phải ngủ rất lâu không, đè nặng ngài?” “Không sao đâu.” Cố Hành Giản hòa nhã nói, dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó đỡ nàng xuống. Lý Thông rốt cuộc nhìn thấy diện mạo của Cố Ngũ này, hắn áo choàng màu sẫm, người rất gầy rất cao, tướng mạo thanh tú, cả người thanh quý. Đâu có giống một thương nhân? Rõ ràng là một người đọc sách. Người như bọn họ người rất kính sợ người đọc sách. Vì sinh kế bức bách đi giang hồ, không biết mấy chữ, cũng không đọc qua sách gì. Họ hâm mộ nhất những văn nhân có thể xuất khẩu thành thơ. Cố Hành Giản đi đến trước mặt Lý Thông, chắp tay nói “Lý huynh, ngưỡng mộ đã lâu.” Lý Thông oán thầm nói, thật ngưỡng mộ đã lâu sao đi được cả ngày trời mới xuống xe ngựa gặp mặt? Nhưng hắn người này không câu nệ tiểu tiết, lòng dạ cũng coi như rộng rãi, đáp lễ nói “Cố tiên sinh có lễ.” Vốn dĩ muốn gọi Cố Ngũ gia, không tự giác đã thay đổi xưng hô. Hai người cùng đi vào khách xá, khách xá này hơi cũ, trên mặt đất có chỗ trũng xuống, đã nhiều ngày mưa liên tục, cho nên mùi mốc meo của gỗ. Bọn Lý Thông vào Nam ra Bắc, hoàn cảnh tốt xấu gì cũng gặp qua, ngửi thấy mùi này cũng không cảm thấy gì. Ngược lại Tư An và Hạ Sơ Lam hai cô nương cúi đầu nhẹ nhàng che mũi, cố gắng thích ứng. Chưởng quầy là nam tử trung niên, vô cùng nhiệt tình, chủ động tiến đến hỏi “Khách quan muốn mấy gian phòng?” Lý Thông đếm nhân số, nói với chưởng quầy “Muốn hai gian thượng phòng, còn lại hai người một gian hoặc là ba người một gian đều có thể, ngươi xem rồi an bài đi.” Chưởng quầy vừa nghe, vui rạo rực mà nói “Được rồi, nhất định an bài chu đáo cho ngài. Các vị trước hết mời ngồi ở đại đường lầu một nghỉ ngơi, cần ăn vài thứ?” “Có rượu ngon thức ăn ngon gì cứ việc đưa lên đi.” Lý Thông sảng khoái nói. Đại đường có mấy cái bàn, mọi người phân tán ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm chiều. Cố Hành Giản đánh giá hoàn cảnh khách xá một chút, nói với Sùng Minh “Buổi tối ngươi và Lục Bình đừng ngủ quá sâu.” Sùng Minh gật đầu, ra bên ngoài vẫn nên cảnh giác mới tốt. Hạ Sơ Lam lấy đũa từ ống trúc đặt trên bàn phân cho mọi người, lúc phân đến Cố Hành Giản, cố ý lấy khăn sạch cẩn thận lau chùi mới đưa cho hắn. Khóe miệng Cố Hành Giản mỉm cười “Đa tạ.” Lý Thông và mấy thủ hạ ngồi ở bàn bên cạnh, đang nói chuyện phiếm. Lý Thông nhìn thủ hạ vẫn mải ngắm bên bàn Cố Ngũ, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Vừa rồi khi tiến vào không chú ý, lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh Cố Ngũ là một gã sai vặt, môi hồng răng trắng, rất đẹp. Thủ hạ lặng lẽ nói “Kia hẳn là một cô nương đi? Nam nhân sao có thể lớn lên xinh đẹp như vậy.” Lý thông suy đoán hẳn là thị thiếp Cố Ngũ, trộm mang theo. Đi Hưng Nguyên phủ cả đi cả về phải mất mấy tháng, chắc luyến tiếc để mỹ thiếp như hoa phòng không gối chiếc. Nhìn dáng vẻ Cố Ngũ, cô nương này hẳn rất được sủng ái. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, bọn họ không tiện hỏi. “Đừng nhìn!” Lý Thông vỗ đầu thủ hạ, thủ hạ không dám nhìn nữa. Cơm chiều là bốn món ăn một canh, tay nghề rất bình thường, cũng khó trách làm ăn không tốt. Tư An vừa ăn vừa không nhịn được nói “Còn không bằng để nô tỳ đi phòng bếp làm vài món, còn ngon hơn mấy món này.” Hạ Sơ Lam cười nói “Rời nhà ra ngoài, tạm chấp nhận một chút đi. Đây vẫn là phụ cận đô thành, nếu đi về hướng tây, điều kiện càng gian khổ hơn. Đến lúc đó nói không chừng chúng ta chỉ có thể uống canh rau dại.” “Không thể nào? Ngài đừng làm ta sợ.” Tư An mím môi nói. Lục Bình nhịn không được cười nhạo “Ta xem ngươi so với kim chi ngọc diệp còn yếu ớt hơn.” Khi Tư An bán vào Hạ gia, Hạ gia đã rất tốt. Nàng tuy rằng là hạ nhân, nhưng đi theo Hạ Sơ Lam cũng chưa từng chịu gian khổ gì, một đôi tay dưỡng đến trắng nõn tinh tế. Hơn nữa Hạ Sơ Lam nếu được thứ tốt gì, cũng thường thưởng cho nàng dùng, không đánh không mắng, nàng so với mấy nha đầu khác, yếu ớt hơn chút. Cố Hành Giản ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, nhai kỹ nuốt chậm, đồng thời cũng đang suy tư. Người như hắn, hận không thể đem thời gian bẻ thành mấy phần dùng, cho nên cũng không để ý Tư An bọn họ đang nói gì. Hắn suy nghĩ lần nói chuyện cùng Trương Vịnh trước khi rời đô thành,. Hưng Nguyên phủ là trọng trấn biên cảnh, áp chế pháo đài Tần phượng. Sau sự biến Tịnh Khang, quân Kim ý đồ từ nơi này vào đất Thục, cùng quân đội Quan Trung hình thành thế vây kín. Nhưng ngay lúc đó đại tướng Ngô Giới tổ chức mấy ngàn binh sĩ ra sức ngăn cản, lần lượt đánh lùi quân Kim, khiến cho bọn họ lui binh. Ngô Giới là một vị tướng lãnh uy dũng, cùng quân Kim đối chọi nhiều năm, khiến quân Kim trước sau không dám mơ ước đất Thục, còn ở địa phương phát triển trồng trọt, khởi công xây dựng thuỷ lợi, rất được bá tánh kính yêu. Sau khi ông qua đời vì bệnh, đệ đệ Ngô Lân tiếp quản binh quyền, được phong quốc quân Tiết Độ Sứ, Tây Bắc Trấn An Sử, phủ nha ở Hưng Châu cách Hưng Nguyên phủ không xa. Toàn bộ đường Lợi Châu đều nhưng tính là địa bàn của ông ta. Trương Vịnh nói Ngô gia ở địa phương kinh doanh nhiều năm, thế lực rắc rối khó gỡ, nghiễm nhiên là vua một cõi ở địa phương. Trong Tiến Tấu Viện rất nhiều tấu chương đi ngang qua Lợi Châu đều phải qua Ngô Lân sàng lọc mới đưa lên. Hơn nữa bản thân Ngô Lân cực kỳ thống hận Kim Quốc, càng thống hận chủ hòa phái trong triều. Cố Hành Giản đến Hưng Nguyên phủ, khó tránh khỏi phải giao thiệp với Ngô Lân. Thân phận địa vị của Ngô Lân không hề thua kém Anh Quốc Công, hơn nữa trấn thủ biên cảnh nhiều năm, càng vất vả công lao càng lớn, hoàng đế nhiều lần ngợi khen. Phổ An Quận Vương muốn ở Hưng Nguyên phủ có thành tựu, nhất định phải thông qua lão thần Ngô Lân, nhưng hiển nhiên hắn không thành công. Cố Hành Giản nghe qua rất nhiều sự tích của huynh đệ Ngô gia, nhưng chưa từng chân chính giao thiệp với Ngô Lân, cho nên trong lòng hắn cũng không tự tin. Chờ ăn xong cơm chiều, Cố Hành Giản nói một tiếng với Lý Thông, từng người trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Sơ Lam bưng chậu nước vào phòng, nhìn thấy hắn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, dáng vẻ thanh lãnh, ánh mắt thâm trầm. Lúc này, hắn trở nên có chút xa lạ mà xa xôi. Cố Hành Giản suy nghĩ sự tình Hưng Nguyên phủ, không chú ý Hạ Sơ Lam tiến vào. Hạ Sơ Lam đặt chậu nước xuống, nhẹ giọng hỏi “Ngài suy nghĩ gì? Lúc dùng bữa tối đã thấy ngài hơi thất thần.” Cố Hành Giản quay đầu lại, nhẹ nhàng cười “Không có gì. Bên ngoài đang mưa, trên đường không có ai qua lại, nhìn đường phố bất tri bất giác xuất thần.” Hạ Sơ Lam đoán hắn chắc chắn đang suy nghĩ chính sự, nhưng hắn không muốn nhiều lời, nàng cũng không truy vấn, chỉ nói “Chậu nước này là nước ấm, ngài trước rửa mặt, rửa tay. Khách xá đơn sơ, không có tịnh phòng để tắm gội, ta đã bảo tiểu nhị tìm thùng gỗ, phòng bếp đang đun nước ấm, chắc ngài phải chờ một chút mới có thể tắm gội.” Cố Hành Giản lại gần kéo nàng ngồi xuống “Nàng thật sự đem mình trở thành hạ nhân? Làm chút chuyện mài mực bày giấy là được rồi.” “Chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngài là chuyện nên làm.” Hạ Sơ Lam nghiêm túc nói. Cố Hành Giản đưa tay nâng mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng mặc nam trang có một loại vẻ đẹp nói không nên lời. Làn da trắng nõn như ngọc, mang khăn vấn đầu lớn cỡ bàn tay, khuôn mặt nàng càng thêm nhỏ xinh. Hắn bỗng nhiên phát hiện có phải mình thật sự có chút thích nam phong hay không …… Hắn nghiêng đầu lại gần, vừa muốn chạm môi nàng, bỗng nhiên nghe được phía dưới lầu ồn ào một trận. Hạ Sơ Lam thừa cơ đẩy bả vai của hắn thấp giọng nói “Ta đi ra ngoài nhìn xem.” Nàng mở cửa, đứng ở trên hành lang, nhìn thấy phía dưới lầu có không ít người. Thủ hạ Lý Thông xách theo một người ăn mặc áo tơi, toàn thân nhỏ nước nói “Lão bản, thằng nhãi này lén lút ở bên ngoài, vẫn là một tiểu tử, nhưng lớn lên rất xinh đẹp, không bằng chúng ta……” Hắn lộ ra một tia dâm tà tươi cười. “Buông ta ra…… Buông ra……!” Thanh âm kia, Hạ Sơ Lam nghe dường như hơi quen thuộc. Hạ Sơ Lam vội vàng đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trần Giang Lưu ẩn bên dưới đấu lạp. Hắn nhìn thấy Hạ Sơ Lam như thấy được cứu tinh “Phu…… Cứu cứu ta……” “Giang Lưu? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Hạ Sơ Lam mở miệng hỏi. Nam tử bắt lấy Trần Giang Lưu thấy Hạ Sơ Lam nhận thức hắn, thuận thế buông lỏng tay. Trần Giang Lưu vội chạy ra phía sau Hạ Sơ Lam trốn tránh. Hạ Sơ Lam nói với Lý Thông “Chúng ta nhận thức. Có thể giao hắn cho cho ta xử trí không?” Lý Thông gật đầu, dù sao chỉ là một thiếu niên, dù nhận thức, cũng sẽ không có uy hiếp gì, ra lệnh cho những người thủ hạ đó tản đi. Những người đó còn quay đầu lại nhìn Hạ Sơ Lam, chỉ cảm thấy gã sai vặt này thật là đẹp. Hạ Sơ Lam kéo Trần Giang Lưu đến một góc, xác định bốn bề vắng lặng, mới nhẹ giọng hỏi “Ngươi theo đến đây như thế nào?” Trần Giang Lưu cúi đầu không nói lời nào, trong tay ôm một cái tay nải, tay nải còn nhỏ nước tong tong, cả người ướt sũng lại đáng thương hề hề. Hạ Sơ Lam lấy khăn cho hắn lau mặt, hắn mới nói “Ta muốn đi cùng Sùng Minh ca ca đến Hưng Nguyên phủ, nhưng tướng gia không cho. Diêu tỷ tỷ liền ra chủ ý cho ta, bảo ta trộm đi theo các ngươi, chờ đi được nửa đường cho dù các người phát hiện, cũng sẽ mang ta theo. Nhưng trấn trên chỉ có một chỗ khách xá này, lộ phí của ta vừa vặn hết sạch…… Phu nhân, ngài đừng đuổi ta đi.” “Nhưng……” Hạ Sơ Lam chần chờ một chút. Trần Giang Lưu đã quỳ xuống “Một mình ta sẽ sợ hãi, buổi tối cũng không dám ngủ. Chỉ cần cho ta ở bên cạnh Sùng Minh ca ca, muốn ta làm cái gì cũng được…… Phu nhân thay Giang Lưu cầu xin tướng gia đi, được không?” Hạ Sơ Lam nhìn hắn hai mắt đỏ bừng, càng thêm đáng thương, liền kéo hắn dậy “Ngươi đi đổi quần áo sạch sẽ trước đã, ta đi hỏi tướng gia một chút.” Trần Giang Lưu giơ tay lau khô nước mắt, liên tục nói lời cảm tạ. Đứa nhỏ này từ khi nhập phủ tới nay, chưa bao giờ thêm phiền toái gì, vẫn luôn theo khuôn phép cũ. Hạ Sơ Lam thật ra cảm thấy mang theo hắn cũng không sao. Hơn nữa nàng nghe Nam bá nói qua, buổi tối Trần Giang Lưu nhất định phải ngủ cùng Sùng Minh, nếu không sẽ không ngủ được, vẫn luôn gặp ác mộng. Đại khái là chuyện trải qua lúc trước đã khắc sâu thành ấn ký trong lòng hắn đi. Nàng biết Cố Hành Giản không thích Trần Giang Lưu, nhưng vẫn luôn không rõ nguyên nhân. Sùng Minh và Lục Bình đi hậu viện an trí xe ngựa, trở về khách xá, nhìn thấy Trần Giang lưu đều thấy ngoài ý muốn. Trần Giang Lưu chạy tới ôm Sùng Minh, khóc lên. Sùng Minh nghe nói chân tướng sự tình, an ủi hắn hai câu, trước dẫn hắn vào phòng đổi quần áo sạch sẽ. Hạ Sơ Lam lại về phòng, Cố Hành Giản đang uống nước, ngẩng đầu nhìn nàng “Phía dưới phát sinh chuyện gì?” “Là Giang Lưu theo tới.” Hạ Sơ Lam nói. Trong tẩm điện phía sau, Đổng Xương quỳ gối bên chân hoàng đế, ôm chân hoàng đế khóc rống “Quan gia, quan gia ngài thật quá nhẫn tâm, vì sao không nói cho tiểu nhân một tiếng…… Tiểu nhân lo lắng gần chết……” Hoàng đế vỗ vỗ bờ vai của ông, cười nói “Ông bạn già, trẫm chỉ nói cho Thái Hậu và Vi y quan, nếu ngươi biết, vậy còn diễn như thế nào? Trẫm xác thật bị phong tý chi chứng, không có lừa ngươi.” Đổng Xương giơ tay lau nước mắt, lúc này mới tỉnh táo lại. Màn diễn này xác thật có một sơ hở rất lớn, đó chính là Thái Hậu. Thái Hậu và Hoàng Thượng mẫu tử tình thâm, bà lại chỉ tới xem Hoàng Thượng một lần. Nhưng ngày thường Thái Hậu ru rú trong nhà, cho nên bọn họ đều không để ý. Trách không được đêm qua ông chạy tới cầu Thái Hậu ra mặt chủ trì đại cục, lại bị nữ quan bên cạnh Thái Hậu cản lại. Hiện tại ngẫm lại, ông còn nghĩ mà sợ. Hoàng Thượng chỉ sợ ngay cả ông cũng không tin, muốn thử một lần. Triệu Lang quỳ gối bên cạnh không nói chuyện. Lúc trước hắn vẫn luôn lo lắng bản thân xúc động hại hoàng đế, trong lòng tự trách không thôi. Đến rạng sáng một nội thị trộm thỉnh hắn đến tẩm điện phía sau, hắn nhìn thấy hoàng đế còn khỏe mạnh, khiếp sợ kêu lên. Mới vừa rồi Mạc Lăng Vi bảo người đều tránh đi, hắn liền tránh ở dưới long sàng hoàng đế. Hắn không nghĩ tới Mạc Lăng Vi lại thích Cố Hành Giản, chỉ thiếu chút nữa đã hạ độc giết hoàng đế. “Lang nhi, con lại đây.” Cao Tông nói. Triệu Lang đang quỳ, dịch vài bước đến trước mặt hoàng đế, quỳ rạp trên mặt đất. Hoàng đế duỗi tay sờ đầu của hắn, hiền từ cười nói “Trẫm nhớ rõ năm đó hỏi con muốn cái gì nhất, con trả lời, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhiều năm như vậy, con chưa từng thay đổi, trẫm thực vui mừng.” Triệu Lang quỳ rạp trên mặt đất, không nói gì. Hắn đích xác lời nói vụng về, càng không hiểu cách a dua nịnh hót. Hắn chỉ biết làm hết bổn phận của mình, không trái lương tâm mà làm người. Một số quan viên trung phẩm và thấp đều đi trở về, chỉ để lại mấy trọng thần nhị phẩm trở lên trong tiền điện, nói đến biến cố vừa rồi, lòng còn sợ hãi. Trên trán Lục Thế Trạch không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cũng không chú tâm nghe người khác đang nói gì. Nếu hôm nay ông liên thủ với Mạc Hoài Tông, chính là rơi vào trong một cái lưới lớn. Đêm qua Cố Hành Giản khuyên ông một đống quốc gia đại nghĩa, lại không nói toàn bộ sự thật, rõ ràng là nhớ kỹ lúc Bắc chinh bị hãm hại đình quan nên mang thù, âm thầm cho ông một kích. Thằng nhãi này đích xác gian trá đáng giận! Nếu ông có chút dao động, Anh Quốc Công phủ phải xong đời trong tay ông. Cố Hành Giản đi trắc điện thay đổi một bộ quan bào sạch sẽ, lúc này mới đi gặp hoàng đế. Sùng Minh mang Trần Giang Lưu vào cung, Trần Giang Lưu nói kỹ càng tỉ mỉ tiền căn hậu quả những chuyện ở Lợi Châu cho hoàng đế, còn có những chuyện hắn biết về Triệu Cửu. Kỳ thật việc hôm nay cũng đủ định tội đám người Triệu Cửu, nhưng Cố Hành Giản vẫn muốn cho hoàng đế biết toàn bộ chân tướng. Sau khi Trần Giang Lưu nói xong, Cao Tông trầm tư thật lâu, bảo người dẫn hắn đi. Cố Hành Giản đứng ở một bên, nghe thấy hoàng đế nói “Cố ái khanh, thế cục của Ân Bình Quận Vương đã phá, thế cục Tiêu gia ngươi còn chưa phá.” Cố Hành Giản cúi người bái nói “Đã nhiều ngày thần ủy thác Trạng Nguyên lang lật xem hồ sơ Lý gia năm đó, tra ra mấy chỗ đáng ngờ, Lý gia có thể là oan uổng. Nếu Hoàng Thượng cho thần thư thả thời gian, Trạng Nguyên lang nhất định sẽ tra ra manh mối vụ án. Nếu oan khuất Lý gia được rửa sạch, phu nhân của thần và Tiêu Dục không tính là tội thần, chuyện sau đó Tiêu gia chỉ có tội khi quân. Nhưng giấu diếm là vì có oan tình trọng đại, dựa theo luật lệ Đại Tống, tội này có thể tha thứ.” Cao Tông xụ mặt nói “Ngươi đem cả Trạng Nguyên lang trẫm khâm điểm cũng liên lụy vào, xem ra là nhất định muốn cứu Tiêu gia. Nhưng ngươi biết Tiêu gia là hoàng tộc tiền triều, trẫm luôn kiêng kị, ngươi giữ gìn như thế, không sợ trẫm không vui?” Cố Hành Giản quỳ trên mặt đất, nhìn về phía hoàng đế “Hoàng Thượng rõ ràng, Tiêu gia cũng giống như thần, chưa bao giờ từng có lòng không thần phục. Thần từng nói chuyện với lệnh công, ông nói trải qua mấy trăm năm, giang sơn này đã họ Triệu, Tiêu gia bất quá là danh hào hoàng tộc tiền triều, sẽ không thể nào không biết tự lượng sức mình, ông chỉ cầu tự bảo vệ mình mà thôi. Hoàng Thượng nếu tin thần, thần liền lấy tánh mạng đảm bảo, sinh thời, Tiêu gia tuyệt không có khả năng uy hiếp hoàng thất.” Sau khi Cao Tông nghe xong, bỗng nhiên cười hai tiếng, chỉ tay vào Cố Hành Giản nói “Cố Hành Giản à Cố Hành Giản, ngươi đây là ỷ được trẫm sủng tín, được một tấc lại muốn tiến một thước. Đứng lên đi, trẫm sẽ hạ lệnh cho Ngô Quân phụ trách tra rõ án của Lý gia năm đó, nếu xác thật có oan khuất, sẽ thay bọn họ sửa lại án xử sai.” “Đa tạ Hoàng Thượng!” Cố Hành Giản hành lễ, mới đứng dậy, “Hoàng Thượng còn cần nghỉ ngơi, thần xin được cáo lui trước.” Cao Tông gọi hắn lại, sâu kín nhìn hắn một cái “Trẫm đã lệnh cung nhân ban rượu độc cho Mạc Lăng Vi.” Cố Hành Giản thần sắc như thường nói “Đây là chuyện trong nhà Hoàng Thượng, thần không tiện hỏi đến.” Cao Tông dựa vào gối mềm, cảm khái nói “Vừa rồi trẫm nằm ở trên giường, nàng hỏi trẫm vì sao không tin ngươi, tin ngươi thì không phải là cục diện này hôm nay. Những chuyện trước khi nàng vào cung, trẫm đều biết, chẳng qua trẫm nghĩ cô nương trẻ tuổi như vậy theo trẫm, rốt cuộc là thiệt thòi, nghĩ đối xử tốt với nàng, những chuyện đã qua thì cho qua. Không nghĩ tới chuyện này vẫn luôn là khúc mắc của nàng, làm nàng có tâm ma. Trẫm làm vua của một nước không thể không ban chết cho nàng, nhưng nàng cuối cùng không có đút viên thuốc kia cho trẫm, trẫm lại quyết định tha thứ cho nàng. Những việc này, trẫm không thể nào nói cho người khác nghe, ái khanh coi như nghe một chuyện xưa đi.” Cố Hành Giản hành lễ, sau đó khom người rời khỏi tẩm điện. Một lát sau, nội thị đi ban rượu độc bưng khay trở về, nói với Cao Tông “Hoàng Thượng, tiểu nhân tới cung của nương nương, nương nương đã thắt cổ tự vẫn. Trên bàn để lại cái này.” Nội thị đưa một viên minh châu trên khay cho hoàng đế. Viên minh châu này là viên lớn nhất trong tất cả những viên minh châu Bắc Hải tiến cống năm đó. Cao Tông nhớ rõ lúc ban cho Mạc Lăng Vi, nàng hơi xuất thần, nói muốn ngâm bài 《 Tiết Phụ Ngâm 》. Cao Tông lúc ấy còn cười nàng lạc đề. Hiện tại ngẫm lại, hóa ra đó mới là lời trong lòng nàng. Trả ngọc chàng hai dòng lệ ứa, hận chẳng quen khi chưa gả người. [1] ****** Hạ Sơ Lam vốn định mang thai được ba tháng sẽ rời khỏi Thành Châu, nhưng tân tri châu Thành Châu lại tìm tới cửa, lấy việc không có kinh nghiệm xử lý xưởng hương liệu làm lý do, thỉnh giáo các loại vấn đề với nàng, nàng cũng vì vậy trì hoãn hành trình, lưu lại Thành Châu giúp hắn. Trong việc làm ăn của Hạ gia cũng có việc buôn bán hương liệu, nàng đối với phương diện này còn tính có chút kinh nghiệm, dốc hết sức lực mà hiệp trợ tri châu. Chẳng qua nàng luôn quan tâm Cố Hành Giản ở đô thành xa xôi, mỗi ngày đều phải hỏi Tư An và Lục Bình có tin tức truyền đến từ đô thành không. Nhưng đáp án đều là phủ định. Nàng đưa thư cho Hạ Bách Thanh, Hạ Bách Thanh cũng chỉ đơn giản kể lại tình huống trong nhà. Lần khoa cử này, Ngô Quân đạt Trạng Nguyên, mà cùng khóa này Hạ Khiêm rốt cuộc cũng khảo trúng tiến sĩ nhị giáp, đang chờ đợi Lại Bộ tuyển quan. Trong thư chỉ nói ở đô thành hết thảy bình an, bảo nàng không cần nhớ mong. Sau khi mang thai được ba tháng, phản ứng nôn nghén của nàng giảm bớt một chút, hơn nữa tri châu Thành Châu gần như mỗi ngày đều phải tới hỏi nàng về chuyện xưởng hương liệu, có khi còn thỉnh nàng đi các nơi trong thành một chút, để tiện lựa chọn nơi thành lập xưởng. Nàng cũng bận tối mày tối mặt, gần như không rảnh lại hỏi đến chuyện bên kia. Đến tận khi cung biến ở đô thành hạ màn, Ngô Lân thu được thư của Cố Hành Giản, tự mình đi Thành Châu, báo cho Hạ Sơ Lam hết thảy mọi việc. Sau khi Hạ Sơ Lam nghe xong, nói với Ngô Lân “Nói như vậy là tướng quân bày mưu đặt kế tri châu đại nhân, bảo ông ta mỗi ngày tới tìm ta thương nghị công sự? Ta vậy mà hoàn toàn không biết những chuyện gì phát sinh trong đô thành, cũng là tướng quân hạ lệnh phong tỏa tin tức?” Ngô Lân nói “Thỉnh phu nhân thứ lỗi, những chuyện này đều là ý của tướng gia. Tình huống ngay lúc đó, cho dù ngài trở về, chỉ sợ cũng sẽ bị bắt lại, ở Lợi Châu này, lão phu vẫn có thể bảo hộ ngài. Ít nhất có thể che chở ngài sinh hạ hài tử bình an. Hiện giờ Ngô Quân đã điều tra rõ án tử một nhà mẫu thân ngài năm đó chính là án oan, Hoàng Thượng cũng đồng ý vì Lý gia sửa lại án xử sai, ngài không phải là thân phận hậu nhân tội thần. Tướng gia thật sự rất tưởng niệm phu nhân, muốn lão phu phái người đưa ngài trở về.” Hạ Sơ Lam lắc đầu, vừa tức giận lại bất đắc dĩ. Người nọ thật có thói quen khống chế tất cả, trước ngăn cách nàng với nguy hiểm bên ngoài, hiện tại lại nói muốn nàng trở về. Nàng sờ sờ bụng, chờ trở lại đô thành, đứa nhỏ này sẽ biết đá người đi. Nàng không có biện pháp gì với hắn, chỉ có thể chờ mong đứa bé này trong tương lai trị được cha hắn thật tốt. Lúc bọn họ đi Lợi Châu còn mặc áo kép, chờ trở lại đô thành, đã là thời tiết giữa hè, tất cả đều thay áo đơn mỏng. Trên phố xá lại có rất nhiều người người bán hàng rong bán nước mát lạnh, những cái dù vải thật lớn che một vùng râm mát, trước quán người qua lại như dệt cửi. Lâm An vẫn phồn hoa nàng như ngày nàng rời đi. Xe ngựa đến tướng phủ, Tư An đi xuống trước. Hạ Sơ Lam ngồi ở trong xe, lúc đứng dậy đã có chút cố hết sức. Chờ nàng ra khỏi xe ngựa đến bên ngoài, nhìn thấy Nam bá và Triệu ma ma đều đang đợi nàng. Tư An chuyển ghế nhỏ đến, cùng Lục Bình một trái một phải mà đỡ nàng xuống dưới, Triệu ma ma và Nam bá vội vàng tiến lên, vây quanh nàng hỏi han. Nàng nhìn nhìn phía sau bọn họ, Nam bá hình như phát hiện, vội vàng nói “Tướng gia vốn dĩ cùng chúng ta chờ phu nhân, nhưng Hoàng Thượng triệu ngài tiến cung gấp.” Hạ Sơ Lam đáp lại, tâm tình sa sút, đi theo bọn họ vào tướng phủ. Chờ vòng qua bức tường phù điêu, thấy hai người đứng trong viện. Một người là Tiêu Kiệm, một người là Tiêu Dục, bọn họ quay đầu nhìn nàng. Nàng dừng chân lại, nhớ tới không lâu trước đây Tiêu gia bởi vì tội khi quân còn bị cấm quân trông coi, thiếu chút nữa khó có thể bảo toàn, lòng còn sợ hãi. Mấy năm nay Tiêu Kiệm một mình chống đỡ Sùng Nghĩa công phủ, nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. Sau lưng những vinh hoa phú quý đó, cũng không phải ngăn nắp. Nhiều năm như vậy một mình ông khổ thủ bí mật của mẹ ruột nàng, nuôi lớn thật tốt ca ca nàng thành người, nội tâm nàng bỗng nhiên không canh cánh trong lòng như vậy nữa. Đoạn chuyện cũ của cha mẹ, vô luận đúng sai, sớm đã bị bao phủ trong sông dài thời gian. Nàng biết nếu nguyên chủ lớn lên bên cạnh Tiêu Kiệm, Tiêu Kiệm nhất định sẽ cho nàng toàn bộ yêu thương. Làm trượng phu ông có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng làm phụ thân ông hẳn sẽ không giữ lại chút gì. Tiêu Dục sợ nàng vẫn còn hơi chống lại Tiêu Kiệm, một mình đi đến trước mặt nàng nói “Lam Nhi, biết muội hôm nay trở về, ta và phụ thân cố ý đến xem muội. Tàu xe mệt nhọc, có chút vất vả đúng không?” Hạ Sơ Lam lắc đầu “Các người đợi đã lâu? Đi vào phòng ngồi đi.” Nàng gật đầu với Tiêu Kiệm, cho dù chưa thể nào gọi ông là phụ thân, nhưng ít ra không bài xích ông như trước. Tiêu Kiệm cảm thấy như vậy đã tính là tiến bộ, không dám bức nàng quá chặt, huống chi hiện tại nàng có thai. Chỉ cần nghĩ đến không lâu nữa sẽ có thêm một tiểu ngoại tôn xinh đẹp, tâm tình của ông liền có chút kích động, ông sắp phải làm ngoại tổ phụ. Trước khi vào nhà chính, ông duỗi tay đè lại bả vai Tiêu Dục “Ta nói con tuổi cũng không còn nhỏ, có phải nên thành gia hay không? Đô thành nhiều khuê tú như vậy, con không coi trọng ai sao?” Tiêu Kiệm ngày thường không quản vấn đề tình cảm của Tiêu Dục lắm, Tiêu Dục quay đầu nhìn ông “Phụ thân?” “Con xem muội muội con sắp sinh hài tử. Con chừng nào thì cũng cho ta làm tổ phụ? Sau khi Bích Linh xuất giá, trong nhà sẽ rất quạnh quẽ.” Tiêu Bích Linh gần đây như thay đổi thành người khác, ở trong nhà an tâm đợi gả, lời nói cũng ít đi rất nhiều. Cho dù Ngô thị luôn tỏ vẻ vẫn coi nàng như thân sinh nữ nhi, Hoàng Thượng cũng nói sẽ không huỷ bỏ phong hào huyện chủ của nàng, nhưng nàng trước sau có khúc mắc, không muốn gặp người. Phượng Tử Minh cũng đến đô thành khuyên nàng vài lần. Hạ Sơ Lam bảo Tư An đi chuẩn bị trà nước chiêu đãi phụ tử Tiêu gia, cứ như vậy không lâu sau, xiêm y trên người nàng liền có chút mướt mồ hôi, vịn Triệu ma ma về Trúc cư thay quần áo. Trên đường, Triệu ma ma hỏi nàng “Cô nương có phải vì tướng gia không có ở nhà, trong lòng hơi không cao hứng hay không?” Hạ Sơ Lam thở dài “Chàng là Tể tướng, trăm công ngàn việc, từ trước đã là như vậy. Ta nếu thật tức giận với chàng, cả đời đều tức không xong.” Triệu ma ma cười cười, đỡ Hạ Sơ Lam vào nhà, nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân. Triệu ma ma đi lấy xiêm y mới, Hạ Sơ Lam đứng ở sau bình phong, cởi áo ngoài, lúc này trên mặt đất có một bóng dáng, nàng tưởng Triệu ma ma tới, liền nói “Giúp ta vắt một cái khăn, ta lau mồ hôi trên người.” Bên ngoài có tiếng nước, sau đó lại có người đi vào. Nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc, đột nhiên xoay người, thấy Cố Hành Giản cầm khăn đứng ở nơi đó, cười hỏi “Lam Lam muốn lau nơi nào? Vi phu có thể ra lực.” Trên người nàng chỉ mặc áo ngực, theo bản năng mà lui về sau một bước, Cố Hành Giản vội vàng duỗi tay ôm eo nàng, kêu “Cẩn thận!” Sau khi Hạ Sơ Lam đứng vững, đấm mạnh vài cái vào ngực hắn, sau đó lại giơ tay ôm hắn. Nàng thật sự quá nhớ hắn, vừa rồi về nhà biết hắn không đợi nàng, trong lòng vẫn luôn nghẹn ngào. Cố Hành Giản nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, khoác xiêm y sạch sẽ lên người nàng “Mau mặc vào, đừng để cảm lạnh. Hình như béo hơn một ít? Trên người đều có thịt.” Hắn ra vẻ thoải mái nói, cánh tay lại gắt gao ôm chặt nàng. Thê tử của hắn rốt cuộc đã trở lại, chỗ nào đó thiếu hụt trong lòng lập tức được điền đầy. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, nàng là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với hắn. Vừa rồi, hắn nhìn thấy sau bình phong có hình ảnh của nàng, có loại cảm giác dường như đã cách mấy đời. Hạ Sơ Lam nhịn không được cười ra, ngẩng đầu lên nói “Mang thai đương nhiên sẽ béo lên, hiện tại ta chính là hai người. Nhưng thật ra chàng sao lại gầy đi rồi? Là do quốc sự làm lụng vất vả, không có nghỉ ngơi cho tốt?” Cố Hành Giản lắc đầu, nghiêm túc nói “Ta là vi y tiêu đắc nhân tiều tụy. vì người mà tiều tụy cũng cam tâm tình nguyện” [2] Hạ Sơ Lam ngơ ngẩn, lại vỗ vào ngực hắn “Từ khi nào trở nên không đứng đắn như vậy.” Cố Hành Giản cười cười, ôm lấy nàng ngồi xuống ở mép giường, nắm tay nàng. Tay nàng rất nhỏ, bàn tay hắn bao bọc toàn bộ, mềm mại như là một nắm lông chim. Hắn cầm lấy tay nàng hôn hôn, lại cúi đầu hôn nàng. Hạ Sơ Lam trốn tránh “Triệu ma ma sắp trở về.” Cố Hành Giản lại không để ý tới, ôm hôn nàng trong chốc lát mới nói “Ta vốn nên ở trong nhà chờ nàng, nhưng trong cung đích xác có chuyện quan trọng. Thân thể Hoàng Thượng không bằng trước kia, tấn phong Phổ An Quận Vương làm Kiến Vương, có ý thoái vị. Thương nghị xong sự tình, ta lập tức trở về gấp. Nàng có thấy lệnh công bọn họ?” Hạ Sơ Lam gật đầu “Phu quân, ta……” Cố Hành Giản vỗ vỗ mu bàn tay nàng “Ta hiểu rõ, từ từ tới đi. Năm đó ta về Cố gia, cũng mất mấy năm thời gian mới học được cách ở chung cùng a huynh bọn họ. Bất quá lệnh công bọn họ thật sự quan tâm nàng, ta còn chưa gặp qua người nào có thể làm ông ấy vội vàng tới gặp.” Nếu là lúc trước, hắn sẽ không nói những lời này. Nhưng trải qua rất nhiều chuyện sau này, nội tâm hắn đối với người nhà và bằng hữu có một định nghĩa mới lần nữa. Không có người nào có thể sống cô lập một mình ở trên đời này, lần trước đô thành sinh biến, hắn dựa vào đám người Tiêu Dục, Hạ Bách Thanh, Trương Vịnh còn có Ngô Quân mới có thể ngăn cơn sóng dữ. Hắn không phải không sợ, vạn nhất thua cuộc, đó là hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng và hài tử, nghĩ đến những người đó mạo hiểm giúp hắn, hắn không sợ nữa mà tiếp tục hành động. “Phu quân, ta có thể lưu bọn họ dùng cơm trưa ở tướng phủ không?” “Đương nhiên, ta nghĩ bọn họ sẽ rất cao hứng.” Cố Hành Giản cẩn thận vuốt bụng nàng, “Lam Lam, chờ hài tử chúng ta sinh ra, sẽ có rất nhiều người thương nó.” ****** [1] Hai câu thơ gốc “Hoàn quân minh châu song lệ thuỳ. Hận bất tương phùng vị giá thì.” trích trong bài Tiết phụ ngâm Tiết phụ ngâm 節婦吟 Khúc ngâm của người tiết phụ Tiết phụ ngâm Quân tri thiếp hữu phu, Tặng thiếp song minh châu. Cảm quân triền miên ý, Hệ tại hồng la nhu. Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, Lương nhân chấp kích Minh Quang lý. Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt, Sự phụ thệ nghĩ đồng sinh tử. Hoàn quân minh châu song lệ thuỳ, Hận bất tương phùng vị giá thì. Dịch nghĩa Chàng biết em đã có chồng Tặng em đôi hạt châu sáng Cảm động trước tình đeo đẳng của chàng Em buộc vào áo lụa hồng Nhà em có lầu cao bên vườn hoa Chồng em cầm kích túc trực trong điện Minh Quang Vẫn biết lòng chàng trong sáng như mặt trời, mặt trăng Nhưng em đã thề cùng sống chết với chồng Trả lại chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng. Sách Dung Trai tam bút chép rằng Trương Tịch làm việc tại mạc phủ, viên soái đất Vận là Lý Sư Cổ cho người mang lễ vật đến mời ông tới giúp việc. Ông khước từ và làm bài Tiết phụ ngâm gửi lại. Bản dịch của Ngô Tất Tố Chàng hay em có chồng rồi, Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành. Vấn vương những mối cảm tình, Em đeo trong áo lót mình màu sen. Nhà em vườn ngự kề bên, Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang. Như gương, vâng biết lòng chàng, Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa. Trả ngọc chàng, lệ như mưa, Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng. [2] Câu thơ Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy trích trong bài thơ Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh Điệp luyến hoa. Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế Vọng cực xuân sầu, Ảm ảm sinh thiên tế Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý Vô ngôn thùy hội bằng lan ý. Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy Đối tửu đương ca Cường lạc hoàn vô vị. Y đái tiệm khoan chung bất hối Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy. Giải nghĩa Chờ đợi, đứng dựa vào lầu cao, gió thổi nhè nhẹ Nhìn ra xa đến cực hạn của tầm mắt nét xuân sầu, Chỉ thấy ảm đạm u tối ở chân trời. Sắc cỏ trong ánh khói tàn bảy chữ thôi nhưng để diễn văn ra rất khó và dài dòng, trên mạng giải thích đại khái là bãi cỏ xanh mênh mang, mây khói vấn vít trong ánh tàn dương tà chiếu Trầm mặc không nói lời nào, ai là người hiểu tâm tình dựa lầu cao nhìn ra xa của ta. Những muốn phóng túng hết tâm tình uống đến say mới thôi Nhưng trong lúc ca hát uống rượu Mới nhận thấy việc cố ép mình vui vẻ chẳng có ý vị gì. Áo đai dần lỏng/rộng ra nhưng tuyệt không hối hận ý là gầy đi Vì người mà tiều tụy cũng tâm cam tình nguyện. Bản dịch của Yên Liên Lầu vắng dựa trông bên gió hắt Tận nét xuân sầu Ảm đạm ngưng tầm mắt. Cỏ nhạt khói lan chiều nắng tắt Không lời ai thấu lòng quay quắt. Những muốn buông tình say túy lúy Chén rượu lời ca Vui ép hoàn vô vị Đai áo rộng dần không hận ý Vì ai nên nỗi thân tiều tụy.

sủng trong lòng bàn tay